"BIẾN-CỐ ĐỐC VÀNG " NGÀY 25-02 Âl, 1947, KỶ NIỆM NGÀY ÐỨC HUỲNH GIÁO-CHỦ THỌ NẠN

Thảo luận trong 'Lưu-Trữ' bắt đầu bởi Ngoctruc, 23/3/14.

  1. Ngoctruc

    Ngoctruc Member


    "BIẾN-CỐ Đ
    C VÀNG " NGÀY 25-02 Âl, 1947,

    KỶ NIỆM NGÀY ÐỨC HUỲNH GIÁO-CHỦ THỌ NẠN

    Thắm thoát mà ngày kỷ niệm Đức Tôn sư xa vắng lại về với người tín đồ, trong khi bối cảnh xã hội vẫn còn không đơn giản cho tất cả những con tim quặn xót khi hồi tưởng đến hình bóng Đức từ phụ kính yêu! Mặc dù với đức tin tuyệt đối của người tín đồ và bàng bạc qua những lời vàng tiếng ngọc còn lưu lại do chính Đức Tôn sư nói về sự xa vắng bổn đạo được minh thị “đây là sứ mạng thiêng liêng…” nhưng qua sự kính qúi và lòng mong đợi của hằng triệu con tim trong nhịp sống trào dâng, luôn lúc nào cũng nhớ mong ầm ỷ nơi tâm não… do đó đến ngày nầy của năm tháng, thì kẻ có tâm đạo mọi người như một, ai ai cũng muốn quần tụ bên nhau, cùng nhắc nhớ, cùng dâng lời cầu xin ơn trên ban bố phước ân cho Thầy trở lại tiếp tục con đường cứu dắt quần sanh sớm thoát khỏi nghiệp qủa, cũng như đồng đạo thỏa dạ nhớ thương, mong đợi….
    Do hoàn cảnh nghiệt ngã anh chị em tín đồ trong nước vẫn chưa có cơ hội thực hiện được ước vọng… hôm nay khắp mọi nơi trong đất nước chúng ta lại một lần nữa phải âm thầm dâng lời cầu nguyện, nhắc nhớ và lắng nghe các dữ kiện lịch sử đau buồn của Đạo trong phạm vi nhỏ hẹp, tuy nhiên cũng lột trần được sự trung thực và chính xác của sự kiện, để thế hệ mai hậu hiểu biết tận tường về các dữ kiện trong mốc thời gian lịch sử của Dân tộc Việt, nhất là sự có mặt của một vị hoạt phật ra đời mang nền Giáo lý thực tiển cứu vớt quần sanh trong thời kỳ Hạ nguơn mạt pháp.
    Sự kiện Lịch sử là những gì bất di dịch dù cho ngàn đời đi chăng nữa, huống hồ chi là Tôn giáo: Ví như Phật giáo, Thiên chúa Giáo, Hồi giáo đã có trên nhiều ngàn năm nhưng sự thật vẫn được duy trì và trân qúi dù chính nó có đi ngược lại dòng chánh trị hiện đại! Những cái chưa chính thức xác minh, người đời vẫn tiếp tục đào sâu thêm… Cũng thế: - ngày hôm nay và mãi mãi về sau chúng ta phải có bổn phận làm cho thế hệ mai hậu có thêm dữ kiện nghiên cứu về PGHH trong dòng Lịch sử dân tộc một cách trung thực, thiết nghĩ đây là trách nhiệm của người hành đạo.
    Với những người có dịp trực tiếp tiếp xúc với các cao đồ, là những nhân chứng sống trong mốc thời gian đó, xin nhắc nhớ lại Biến cố Đốc vàng để tiếp tục làm sáng tỏ nhiều hơn, hy vọng có thêm nhiều đóng góp hơn nữa hầu mang lại sự thật cho sử liệu VN.

    [​IMG]
    Đây là toàn cảnh ngôi nhà ngói cổ, nơi mà trước đây Đức Thầy đã tham dự phiên họp với Bửu Vinh, nay bị đập phá hoàn toàn…CSVN cho xây đựng lên ngôi trường với ba (03) lớp học, nhưng hầu như bỏ hoang… Đây chỉ là mục đích nhà nước CSVN nhằm xóa đi dấu tích lịch sử đối với PGHH.

    BIẾN-CỐ NGÀY ÐỨC HUỲNH GIÁO-CHỦ THỌ NẠN

    Về sự-kiện Ðức Huỳnh Giáo-Chủ thọ nạn tại Ðốc-Vàng năm 1947 thì ngoài tài-liệu chính-thức của Giáo-Hội PGHH, không thấy có sách, báo nào ở thời đó đề-cập đến, hoặc rất hiếm. Chỉ có về sau nầy, nhứt là sau “Biến cố” năm 1975 ở hải-ngoại mới thấy có ít nhiều bậc thức-giả, sử-gia viết qua về sự việc nêu trên. Tuy-nhiên, có lẽ vì không nắm vững tình-tiết, không có sử-liệu chính-xác hoặc chỉ dựa vào các tài-liệu, sách báo tuyên-truyền, xuyên-tạc, thiên-kiến, ác-ý của Cộng-sản và Thực-dân Pháp, nên các bài viết hay tác-phẩm đó có phần thiếu sót, sai lạc, không trung-thực. Hôm nay, nhân dịp tưởng nhớ đến Ngày Ðức Huỳnh Giáo-Chủ thọ nạn cách đây 67 năm, chúng tôi xin được trình bày rõ-ràng bối-cảnh, diễn-biến và âm mưu đen tối của CS để làm sáng tỏ biến-cố lịch-sử nầy.

    Bối-cảnh, diễn-biến và âm-mưu của Việt-Minh trong biến-cố Ðốc-Vàng.

    Từ thượng-tuần tháng 4 năm 1947, tại Miền Tây, nhiều cuộc xung-đột, xô-xát xảy ra giữa Phật-Giáo Hòa-Hảo và Việt-Minh (tên rút gọn từ danh-xưng Việt-Nam Ðộc-Lập Ðồng-Minh, một tổ-chức ngoại-vi trá-hình của CSVN thời đó), tạo ra một không-khí căng-thẳng có thể đưa đến tình-thế trầm-trọng, nguy-hại không lường. Vì vậy Ðức Huỳnh Giáo-Chủ cần phải trở về Miền Tây để dàn-xếp và hòa-giải nhằm chấm dứt các cuộc xung-đột lưu-huyết nầy.
    Ngày mồng 7 tháng 4 Âl nhuần, năm Ðinh-Hợi (nhằm ngày 16-02-1947), từ miền Đông, Ðức Huỳnh Giáo-Chủ thân hành về làng Tân-Phú, Ðốc-Vàng thuộc tỉnh Long-Xuyên (nay là Đồng tháp). Sau hai ngày một đêm bằng đường ghe, xuyên qua các vùng sông rạch ...Cho mãi đến sáng ngày 15-04 Âl nhuần, năm Đinh Hợi, (nhằm ngày 24-02-1947) Đức Thầy mới có một buổi diễn thuyết với công chúng tại chợ Ba Răng, thuộc xã An Phong, nhằm kêu gọi mọi người hãy xóa bỏ mọi tị hiềm để thiệt thi tinh thần đoàn kết dân tộc, như Ngài từng thổ lộ:

    “Khắp Bắc – Nam Lạc Hồng một giống
    Tha thứ nhau để sống cùng nhau
    Quí nhau từng giọt máu đào
    Để đem máu ấy tưới vào địch quân”…


    Hay đã từng kêu gọi:

    “Đồng bào nở giết nhau chi,
    Bạn duật tương trì lợi lũ ngư ông.”


    [​IMG]Từ bờ rạch Đốc vàng lên căn nhà ngói cổ chỉ trên mười (15) mét, nay chánh quyền CSVN luôn luôn theo dõi tín đồ PGHH lui tới chung quanh khu vực nầy, nhất là trong những ngày lễ kỷ niệm Đức Thầy thọ nạn (25-02 âl nhuần năm Đinh hợi)

    Khoảng chiều ngày 25-2 Âl nhuần, năm Đinh hợi (nhằm 16-4-1947), Ngài cùng bốn người phòng-vệ đến văn-phòng Bửu-Vinh, Ủy-viên Quân-sự Miền Tây, nằm trong vùng kiểm-soát của Việt-Minh để họp, theo thư mời do Bữu Vinh và Trần-Văn-Nguyên, Ðặc-phái-viên, kiêm Thanh-tra Chánh-trị miền Tây Nam bộ ký tên.

    Chập tối, khoảng độ 7 giờ hơn, ghe đưa Đức Thầy đến một ngôi nhà ngói cổ cần kề bên bờ rạch Đốc Vàng (chủ nhà là ông Mười Đủ) để thảo luận việc hòa giải đôi bên… chính Bửu Vinh là người đích thân xuống tận bến rạch mời Đức Thầy lên nhà. Trong lúc Ðức Huỳnh Giáo-Chủ vào ngồi bàn giữa với Bửu-Vinh, còn bốn cận-vệ thì cầm súng chia nhau đứng hai bên gần cửa để giữ an-ninh cho Ngài…Cuộc thảo luận chỉ trong thời gian thật ngắn, chưa ngã ngũ đến đâu cả, thì bỗ ng có 8 tên Việt Minh từ ngoài đi vào chia làm 4 cặp, kèm sát 4 cận vệ của Ngài. Nhưng cuộc họp vẫn tiến-hành… Bất ngờ 8 tên nầy ra tay dùng dao sát hại các cận vệ, gây cho ba người chết tại chỗ, chỉ còn lại một người là ông Mười Tỷ, nhờ giỏi võ nghệ và lanh trí nên thoát được ra ngoài, nhảy xuống lòng rạch còn quay lại bắn môt loạt tiểu liên ngăn chặn bước tiến của các tên Việt Minh CS rượt đuổi theo. Thấy chuyện bất lành xảy ra, Ðức Huỳnh Giáo Chủ lẹ làng giơ tay tắt vội ngọn đèn, căn nhà trở nên tối đen, không ai còn nhận thấy Ngài đâu cả… Từ bên ngoài, nơi miếu hoang kế cận nhiều loạt súng tiểu liên hướng về nơi Đức Thầy nổ dòn dã liên hồi!!!

    [​IMG]
    Miếu hoang (nhỏ) bên cạnh là nơi VMCS nổ súng thẳng vào chĐức Thầy đang ngồi hội họp với Bửu Vinh, trong ngôi nhà ngói cổ. (giờ thì chúng đã đập phá luôn ngôi miếu nhỏ nầy, cho mất hẳn chứng tích.

    Đây vốn bản-chất ác-tâm, lật-lọng, man-trá, VM đã lợi-dụng lòng khoan-dung đại-độ của Ngài mà dở thủ-đoạn! Chúng đã bố-trí sẵn binh sĩ và súng ống quanh địa-điểm nhóm họp.

    Khi đó các lực-lượng quân sự PGHH gần như linh cảm những chuyện không lành cho Thánh thể Đức Thầy nên có chuẩn-bị kéo binh đi đến các nơi quanh vùng, trong tư thế án binh bất động hầu kịp thời chế giải các bất trắc có thể xãy ra!

    Thì bỗng nhiên có một tín-đồ mang thư chạy về, (nguyên văn thư nội dung như sau: “Ông Trần Văn Soái và ông Nguyễn Giác Ngộ.. Tôi vừa hội-hiệp với Ông Bửu Vinh bỗng có biến-cố xảy, Tôi và Ông Vinh suýt chết, chưa rõ nguyên nhân còn điều-tra; trong mấy anh em phòng vệ không biết chết hay chạy đi, nếu có ai chạy về báo cáo tôi bị bắt hay mưu sát thì các Ông đừng tin và đừng náo động. Cấm chỉ đồn đãi, cấm chỉ kéo quân đi tiếp cứu, hãy đóng quân y tại chỗ. Sáng ngày tôi sẽ cùng ông Bửu Vinh điều tra kỹ lưỡng rồi về sau. Phải triệt để tuân lệnh. Ngày 16-4-47. Ký tên: S. (Còn giờ khắc ghi trong thư là chính tay ông Nguyễn Giác Ngộ ghi thêm là 9 giờ 15 phút, điều nầy Ông Trần Kiều, Tham mưu trưởng bộ đội NTT và Thư ký Nguyễn Hữu Huyến xác nhận)

    Quý vị chỉ huy quân sự và các cao đồ từng hầu cận bên Ngài đã đối chiếu chữ ký và từng nét chữ… đều xác-nhận đây chính là thủ-bút của Ngài. Thế là mọi người đành phải tuân lịnh, chỉ biết nhìn nhau thở dài, lo-âu và cầu mong ngày mai Ngài sẽ trở về bình an!!!

    Nhưng từ đó cho đến nay, hơn nửa thế kỹ qua trôi qua, thân xác phàm của Ngài vẫn còn vắng bóng, chưa thấy trở lại. Về phương-diện tâm-linh tín-ngưỡng, việc vắng mặt của Ðức Huỳnh Giáo Chủ là một sự-kiện tiền-định. Ngài đã nhiều lần cho những vị cao-đồ kề-cận biết là có lúc Ngài sẽ phải vắng mặt một thời-gian dài và không ai biết Ngài ở đâu:

    “Ráng nghe lời dạy của Thầy,
    Ðể chừng đến việc kiếm Thầy không ra.”


    Tuy Ngài không nói rõ lý-do, nhưng ai cũng hiểu đây là chuyện thiên-cơ mầu-nhiệm. Ngài biết trước việc VM âm-mưu ám-hại Ngài. (Lời tường-thuật của các nhân-chứng đương-thời ghi lại trong các tài-liệu của Giáo-Hội đã nói lên điều đó). Vậy mà Ngài vẫn bình-thản đến dự cuộc họp do VM sắp đặt ngay trong vùng của chúng. Ðiều này chứng-tỏ biến-cố đêm 16 tháng 2 năm Ðinh-Hợi (1947) không phải là một tai-biến bất ngờ mà là thời điểm thiên-định để Ngài tạm ra đi một cách huyền-bí như lúc Ngài giáng trần khai đạo.

    Thời-gian xa vắng tuy có lâu nhưng rồi chắc-chắn Ngài sẽ trở lại khi thiên-cơ đến kỳ. Ðó là điều khẳng-định vì Ngài là một bậc thiêng liêng siêu-phàm quán-thế… thì không một kẻ phàm-tục nào có thể xúc-phạm đến thân xác Ngài được. Và Ngài sẽ trở về với nguyên-trạng tại đất nước quê hương VN, nơi Ngài giáng-sinh và mở Ðạo, như toàn-thể tín-đồ PGHH hằng mong ước và nguyện cầu:
    “Ðến ngày đại-hội quần Tiên,
    Thầy trò sẽ gặp nơi miền Hậu-Giang.”


    Ðây là niềm tin tuyệt-đối mà bất-cứ người tín-đồ thuần-thành trung-kiên nào cũng ghi tâm khắc cốt. Nó là động lực thúc đẩy mạnh mẽ tín-đồ PGHH tinh-tấn tu-hiền, không thối chuyển, một lòng giữ Ðạo chở Thầy hơn nửa thế-kỷ qua.

    Về phương-diện thực tế chính-trị, biến cố Ðốc Vàng không phải là một trường hợp riêng rẽ đơn thuần xảy ra cho PGHH mà nó nằm trong cả chủ-trương tiêu-diệt tôn giáo của CS. Việc âm-mưu ám-hại Ðức Huỳnh Giáo-Chủ: - Một bậc chân-tu lấy đức hiếu-sinh của nhà Phật cố giúp Việt-minh Cộng sản hóa-giải hận-thù, tránh cảnh nồi da xáo thịt để cùng tập trung nỗ-lực chống thực-dân xâm-lược, giành độc-lập cho đất nước quê hương.. Ngay trong cuộc hòa-nghị đêm 16-4-1947 chỉ là một bằng chứng cụ-thể trong hằng ngàn bằng chứng khác của chủ-trương tàn-bạo độc-hiểm nói trên, đối với Ðức Huỳnh Giáo Chủ hay bất cứ vị Lãnh đạo tinh-thần nào, Phật-Giáo Hòa-Hảo hay bất cứ tôn-giáo nào rồi cũng chịu cảnh đàn-áp, bách-hại khốc liệt như vậy vì CS vốn coi tôn-giáo là kẻ thù không đội trời chung cần phải thanh-toán!

    Mưu hại Ðức Huỳnh Giáo-Chủ, Việt Minh CS nghĩ rằng Phật-Giáo Hòa-Hảo, như rắn không đầu, sẽ phải suy yếu, tan rã. Nhưng CS đã lầm… sự xa vắng tiền-định của Ðức Tôn-Sư, tuy có bất-ngờ gây xúc-động đau thương vô bờ, nhưng không làm cho PGHH suy yếu tan rã như CS dự-tính, mà trái lại càng nung-nấu, khích-động mãnh-liệt lòng trung-kiên xác-tín, thương Thầy mến Ðạo của toàn thể tín-đồ, ý-thức sinh-tồn, bảo vệ Ðạo-pháp của đoàn-thể.

    Và trong tinh-thần, bối-cảnh đặc-biệt đó, PGHH đã phát-triển mạnh-mẼ, phổ-truyền sâu rộng và nhứt là đã kết chặt thành một khối thuần-nhứt vững chắc. Ðiều nầy khiến CS càng căm giận và thù nghịch hơn.

    Do đó, sau khi cưỡng-chiếm Miền Nam tháng 4 năm 1975, CS đã thẳng tay đàn-áp dã-man PGHH như giải-tán và chiếm-đoạt toàn-bộ hệ-thống Trị-sự và cơ-sở Giáo-Hội từ Trung-ương đến địa-phương, tịch-thu kinh giảng giáo-lý, ngăn cấm sinh-hoạt giáo-sự, cản trở tín-đồ hành-đạo, triệt-để cấm tổ chức Kỷ niệm Ngày Ðức Huỳnh Giáo Chủ thọ nạn “25/2/âl”. Dù có bị tố-giác trước công-luận quốc-tế, hay ở diễn-đàn Liên-Hiệp-Quốc, những vi-phạm tư-do tín-ngưỡng thô-bạo, những bách-hại nặng-nề nầy của CS đối với PGHH vẫn còn tiếp tục xảy ra với nguyên cường-độ tàn-bạo không hề suy giảm. Có khác chăng là thủ-đoạn tinh-vi độc-hiểm, có hệ-thống hơn mà thôi...

    Không diệt Ðạo được bằng bạo-lực, CS dở trò ly-gián, lung lạc để lũng-đoạn nội bộ, nhất là họ muốn lần hồi biến sắc PGHH. Mặt khác, CS lợi-dụng hình thức tuyên-truyền hạ cấp, đê tiện bằng sách báo, phim ảnh với lời lẽ, giọng điệu thô-bỉ, thiếu giáo-dục, phi văn-hóa nhằm xúc-phạm Ðức Giáo Chủ, xuyên-tạc, phỉ-báng nền Ðạo: Như phim ảnh có tựa đề “Dưới cờ đại nghĩa”. - Sách báo thì có “Dòng Sông thơ ấu”, “Sư thúc Hòa Hảo”, “Đất Lửa” của những tên văn nô Nguyên Hùng, Nguyễn Quang sáng .v.v… Rồi lại thêm “hồi ký Trần Văn Giàu” và các tài liệu học tập nơi Tôn giáo như; Luận án cao học “Thực chất Đạo Hòa Hảo” của tăng sinh (PGVN) v.v... do ban tuyên huấn csVN đạo diễn. Khiến tín-đồ PGHH trong cũng như ngoài nước vô-cùng công-phẫn.

    Ảnh-hưởng tác-hại của Biến-cố Ðốc-Vàng ra sao?

    Mưu-đồ ám-hại Ðức Huỳnh Giáo-Chủ; - mục-đích của VM là làm cho PGHH lâm vào cảnh “rắn không đầu”, sẽ đi đến chỗ suy-yếu, tan rã, không còn là mối lo-âu nặng-nề cho chúng. Người ta không biết đây là hành-động lộng quyền của Cộng quyền địa-phương hay là sự thi-hành chủ-trương chánh-sách diệt giáo, thủ-tiêu đối-lập của Cộng đảng Trung ương?

    Mặc dù, không hề có bất-cứ một thông-cáo, bản tin chính-thức nào được công bố từ Ủy-Ban Hành-Chánh Kháng-Chiến Nam Bộ, một hình-thức Chánh-Phủ Trung-Ương Liên-Hiệp (thành phần do đa số CS nắm giữ) ở Miền Nam lúc bấy-giờ, ngay cả Trần Văn Giàu, tên CS đầu não hung-ác, hiểm-độc là Chủ tịch Ủy ban cũng không hề hở môi, nhưng ai cũng biết biến-cố Ðốc Vàng là do chủ-trương, chánh-sách diệt giáo của CS, chớ không phải là sự lộng-hành của đám Cộng quyền địa-phương tự ý làm ra. Người ta còn nhớ Ðức Huỳnh Giáo-Chủ lúc đó là Ủy-viên Ðặc biệt của Ủy ban Hành Chánh Kháng Chiến Nam Bộ, với chức vụ khiêm nhượng mà Ngài đồng-ý nhận để biểu hiện tình đoàn-kết dân tộc nhằm tập-trung tiềm-lực toàn quốc chống thực dân xâm-lược giành độc-lập cho quê-hương xứ-sở. Trong một chức vụ cao cấp của Chánh-phủ Trung-ương như vậy (dù là có tính cách tượng trưng đi nữa) thì làm sao địa-phương dám lộng quyền đơn phương thi-hành một tội ác tày trời, vô cùng hệ-trọng và tai hại như thế nếu không có chỉ-thị và chấp-thuận ngầm của cấp trên (ở đây là nói đến Trung-ương CS)?

    CS làm ngơ, không đá động gì đến, cố làm giảm tầm mức quan-trọng của biến-cố, không để lan rộng ra ngoài, tạo sự ngộ nhận dư luận... cho đây là chỉ một cuộc tranh chấp nhỏ ở địa-phương để tránh gây náo động quần-chúng cùng các thành phần quốc-gia chân chính hầu trốn trách-nhiệm và chạy tội trước quốc dân đồng-bào. Ðây không phải lần đầu tiên CS ra tay thi-hành quỷ kế độc-thủ đối với PGHH cũng như các thành-phần quốc-gia tranh-đấu đối-lập khác. Chính Trần Văn Giàu và Lý Huệ Vinh (Giám đốc Tự-vệ-cuộc) đích thân dẫn công an thủ hạ đến bao vây trụ sở của PGHH ở đường Miche ngày 09-9-1945 để bắt Ðức Huỳnh Giáo-Chủ, nhưng không thành. Cũng chính Trần Văn Giàu đã chỉ thị đàn áp dã-man cuộc biểu-tình của tín-đồ PGHH tại Cần-Thơ ngày 08-9-1945 (PGHH đã có xin phép trước và được chấp-thuận của Ủy Ban Hành Chánh Nam Bộ Cần Thơ) với vu cáo là “ PGHH muốn đảo-chánh và chiếm Cần-Thơ” khiến cho nhiều trăm người chết, bị thương và hằng ngàn người bị bắt giữ sau đó! Có cả các chức-sắc lãnh-đạo PGHH đương thời như Huỳnh Thạnh Mậu, (bào đệ Đức Huỳnh Giáo Chủ) Trần Văn Hoành (con trai của T/T Trần Văn Soái), Nguyễn Xuân Thiếp (bào đệ họ của nhà văn Nguyễn Hiến Lê). Chúng đưa ra xử tử tại sân vận động Cần Thơ, vào ngày 7-10-1945.

    Sở dĩ CS đặc biệt nhắm vào PGHH để triệt-hạ là vì PGHH có khối tín-đồ đông đảo, thực-lực hùng-hậu, tuyệt-đối tin vào sự giáo hóa, soi sáng và dìu dắt của Ðức Thầy tôn kính của mình. Về phần Ðức Huỳnh Giáo Chủ, Ngài là một vị Giáo Chủ đầy lòng từ-bi bác-ái, một tăng sĩ yêu nước nhiệt-thành, một vị lãnh-đạo tài ba lỗi lạc được các giới trí-thức, nhân-sĩ, lãnh-tụ tôn-giáo, chính-trị, các nhà ái-quốc chân-chính đương thời kính nể, ngưỡng-mộ, tán-đồng với lập-trường đoàn-kết, thống-nhứt Quốc-gia Dân-tộc, tự-do bình-đẳng, chống độc-tài đảng trị. Loại được Ngài và PGHH là CS xóa bỏ được nỗi lo âu nặng trĩu và chướng-ngại lớn lao cho ý-đồ, tham-vọng khống-chế, độc-quyền lãnh-đạo, thống-trị đất nước của họ, đồng thời cũng là một một sự cảnh cáo răn đe các tổ-chức, đảng phái đấu-tranh còn lại không theo họ.

    Nói cách khác, biến-cố đêm 16-4-1947 không chỉ nhắm loại trừ riêng PGHH mà chính là bước khởi đầu cho chủ-trường thanh-toán các thành-phần quốc-gia chân-chính đối-lập. Nó không chỉ gây tác hại riêng cho PGHH mà còn gây tác hại lớn lao cho đại cuộc quốc-gia. Toàn bộ kế-hoạch tiến chiếm giành thế chủ-động kháng chiến Miền Nam từ tay CS, khiến cho Khối Quốc-gia của các Tổ-chức đấu-tranh (gọi là “chiến-thuật Liên khu miền Tây”) bị gẫy đổ kể từ đó. Nó làm thay đổi cả cục-diện miền Nam, đưa đất nước vào một khúc quanh quan-trọng và tình-trạng chiến-tranh dai-dẳng, khốc-liệt kéo dài hằng mấy chục năm (chống thực-dân xâm-lược, Quốc Cộng) với bao đổ nát hoang-tàn, đau thương tang-tóc. Nó đã trở thành một biến-cố lịch-sử lớn chớ không còn là một sự việc nhỏ xảy ra ở một nơi hẻo-lánh xa-xôi mang địa-danh Ðốc Vàng ít ai biết đến!

    Ý-nghĩa, mục-đích Lễ Tưởng Nhớ Ngày Ðức Huỳnh Giáo-Chủ Thọ Nạn.

    Tổ chức Ngày Ðức Huỳnh Giáo Chủ Vắng mặt hằng năm là để nhắc nhở cho tín-đồ. - nhứt là giúp cho các đồng-đạo còn quá nhỏ ở thời điểm đó, - hay mới sinh ra sau nầy, hiểu rõ về một biến-cố quan trọng của đoàn-thể, biết tại sao có ngày kỷ-niệm, đồng thời để tưởng nhớ Ðức Tôn Sư vô vàn kính yêu, đã vì tiền đồ Ðất Nước Quê Hương, sinh mạng đồng-bào mà chịu nạn tai, xa vắng bổn đạo thân-thương bấy lâu:

    “Ta chịu khổ, khổ cho bá-tanh.”

    Và nguyện cầu Ngài sớm trở lại để dìu dắt, cứu-độ chúng sanh, chớ không phải để khơi dậy hận-thù như một số người ngộ-nhận.
    Tu-hiền theo Phật đạo, tất cả người người đều thấm-nhuần giáo-lý Từ Bi Hỉ Xả của Ðức Thích Ca: “oán thù nên giải chớ không nên kết, vì kết thì oán thù sẽ chồng chất từ đời nầy sang đời khác không bao giờ dứt”. Ðức Huỳnh Giáo Chủ cũng đã từng dạy:

    “Trả thù không xứng đáng với tấm lòng đạo-đức từ-bi. Trước kia chúng nó hà-khắc ta, chúng nó đành. Ngày nay ta hà-khắc lại sao đành, vì lòng chúng nó đầy sự hung-tàn, còn lòng ta đầy nhân-ái...”

    “Ðạo-pháp thường hay dung với hòa”.

    Dung hòa, không khơi hận cũ, không trả thù xưa. Nhưng cũng không quên kinh-nghiệm đau thương để luôn luôn đề cao cảnh-giác trước âm-mưu thâm độc đánh phá không ngừng của CS nhằm vô hiệu hóa các sinh hoạt phát triển Giáo-Hội, xóa bỏ nền Ðạo PGHH trong đời sống tâm-linh của tín-đồ và dân-chúng Việt-Nam.

    Ðặc biệt là trong giai-đoạn hiện tại, csVN đã đưa ra chính-sách chiêu dụ… nhiều kẻ háo danh tham lợi, cam tâm bán rẻ linh-hồn, trơ trẽn tâng bốc, quỳ lụy làm tay sai, công cụ tuyên-truyền cho Việt cộng, phản bội đồng-bào, đồng-đạo một cách hèn-hạ không còn chút liêm-sỉ , đạo-đức.

    Chúng tôi muốn nêu lên tội-ác của csVN đối với quốc-gia dân-tộc, đồng thời phục hồi tính chất lịch-sử đúng đắn của biến-cố Ðốc Vàng 16-4-1947 âl (nhuần năm Đinh-Hợi).

    Trân trọng,

    Angiang, ngày 24/3/2014
    HHuỳnh

    * Những dòng chữ màu Nâu là lời của ĐỨC THẦY.

     
    Sửa lần cuối bởi điều hành viên: 23/3/14

Chia sẻ trang này