Kỷ niệm năm thứ 69, ngày ĐỨC HUỲNH GIÁO CHỦ vắng mặt (2016) Những hình ảnh trong ngày Lễ Kỷ niệm Kính qúi Thân hữu và chư Đồng đạo trong diễn đàn. Hôm nay nhân kỷ niệm ngày Đức Thầy vắng mặt chúng ta có dịp quần tụ nơi diễn đàn nầy như để cùng nhắc nhớ lại các diễn biến nơi Đốc Vàng Hạ ngày 25 tháng 02 âl lịch, nhuần năm Đinh hợi (nhằm ngày 16-4-1947) tại làng Tân Phú, tỉnh Đồng Tháp, của miền tây sông hậu... Đây là một biến cố trọng đại đối với đoàn thể PGHH, và nó cũng chính là biến cố lịch sử của quốc gia dân tộc Việt trong giai đoạn chống ngoại xâm dành độc lập cho quê hương xứ sở của toàn dân. Dù là chỉ hơn nữa thế kỷ qua, thời gia nó không dài so với dòng lịch sử của dân tộc, nhưng vì nó bị chính trị hóa vấn đề, làm biến thoái, làm sai lệch mọi chứng tích lịch sử… do đó các nhà nghiên cứu khắp nơi khó sưu tầm được các dữ liệu trung thực và ngay cả thế hệ hậu tấn của PGHH và dân tộc đã hiểu một cách lệch lạc! Biến cố xãy ra mà nạn nhân chính phải gánh chịu là những người cùng chủng tộc, lại phải đổ máu vô ích cho chính nghĩa kéo dài cả thế hệ. Và đã để lại rất nhiều hệ lụy nghi ngờ, cừu hận, tồn tại dai dẳng hơn 69 năm qua… và mãi đến nay vẫn chưa có cơ hội hóa giải cho ổn thỏa đôi đàng! Đây là bài học lịch sử đắng cay đầy máu và nước mắt, nhằm nhắc nhở cho cả dân tộc về tác hại của những thủ đoạn chính trị!!! vấn nạn lịch sử nầy, đòi hỏi trách nhiệm của đoàn hậu tấn cả hai bên, đến lúc cần phải tỏ thiện chí ngồi lại để nhìn nhận đúng bản chất sự kiện, hầu tìm kiếm một giải pháp thẳng thắn, công minh… mới có thể phá tan những dị biệt, hầu trả lại sự thật cho lịch sử dân tộc. Riêng đối với Đức Huỳnh Giáo Chủ là đấng siêu phàm đã hoàn toàn thoát ngoài vòng sinh tử một cách vô ngã tự tại… Không có thể dùng kiến thức phàm phu lý giải về sự vắng mặt của Ngài, cũng như không có bất kỳ một chướng ngại nào có thể ngăn trở được sứ mạng thiêng liêng và lòng đại nguyện của Ngài. Trái lại Ngài rất tự tại tùy thuận có mặt nơi cõi Ta Bà, để thể hiện rộng lớn lòng Từ bi và trí Bát nhã diệu mầu, hầu có phương tiện rộng bủa từ tâm cứu độ mọi tai kiếp cho đồng bào và nhân loại, theo sắc lịnh Phật Trời, trong cơ biến chuyển cận kề của buổi Hạ ngươn. Cũng nhân kỷ niệm thiêng liêng hằng năm này, là dịp để chúng ta tôn vinh công lao trời biển của Đức Huỳnh Giáo Chủ, trong cơ cuộc đại bi hoằng hóa suốt chặng đường lịch sử nhiễu nhương của đất nước trong những năm 1939-1947. Đặc biệt là biến cố Đốc Vàng Hạ, cũng cần làm sáng tỏ những tình tiết quan trọng mà bấy lâu vẫn còn tiềm tàng bí ẩn bất khả phân minh. Vốn là một thách thức to lớn đối với các sử gia, các nhà nghiên cứu và học giả Đông Tây, không tài nào khám phá cho ra manh mối, bởi sự giới hạn của trí thức phàm phu. Tất cả những sử liệu trước đây, đã được công bố trong quốc nội, cũng như những hồ sơ tình báo được lưu trữ trong các văn khố quốc tế Anh, Pháp, Nga, Mỷ… xuất hiện gần đây đã gây dư luận xôn xao cho rằng Đức Huỳnh Giáo Chủ đã chết. Sự đồn đoán thiếu cân nhắc như thế là sự nhận định phiếm diện, ảnh hưởng màu sắc chính trị, tuyên truyền thiếu cơ sở.. họ cố giải thích một cách đơn điệu dựa vào những tư liệu ngụy tạo mà thời chiến nào cũng có không ít. Sự hữu hình mà còn không rõ thực hư, thì làm sao đủ sức khám phá cơ huyền, để hiểu nỗi cách quyền dụng thần kỳ đã vô hiệu hóa một âm mưu độc địa, trở thành một cơ hội để Đức Giáo Chủ tạm thời vắng mặt… Sự vắng mặt thiên định; Thiết nghĩ chính nó ngăn chặn rất hữu hiệu cho một cuộc nồi da cận kề, nếu không khéo sẽ rơi vào hiểm họa tương tàn! Đầu năm 1947. Do tiên liệu đến giai đoạn “Ta dừng tay chờ đợi lịnh Thiên”. Ngài chấp nhận vào cuộc… nhân biến cố Đốc Vàng Hạ rất thuận duyên để Ngài vận dụng cơ huyền tạm thời qui ẩn chờ lịnh Hoàng Thiên. Sự khế hợp nhuần nhuyễn viên dung lý sự, về sự thoát nạn nhiệm mầu như vậy là một thông điệp Thiên cơ khắc sâu niềm tin cho tín đồ yên tâm “Kiên trinh gìn mối đạo” và hứa hẹn Ngài sẽ trở lại khi cơ Trời thuận lợi. Đúng như lời dặn dò trước đó: “Ít lâu ta cũng trở về, Khuyên trong bổn đạo chớ hề lãng xao” Nhiều người không hiểu cho rằng, vì sao Đức Huỳnh Giáo Chủ nổi tiếng là một nhà Thánh triết tiên tri lại phải “Thọ nạn Đốc Vàng” để phải kết thúc sớm sự nghiệp hoằng hóa, khiến đoàn thể PGHH rơi vào cơn Pháp nạn dai dẳng gần 70 năm. Xin thưa, nếu nhìn ở góc độ phàm phu, thì không thấy hết sự thành công vĩ đại của Đức Huỳnh Giáo Chủ trên bình diện hiện hữu...? Nhưng xét theo Thiên lý sẽ thấu đáo được rằng: Đức Thầy lâm phàm trong thời kỳ Mạt hạ (tức thời tận diệt), mọi cộng quả, cộng nghiệp của nhân loại đều nằm trong bộ máy lọc lựa để tuyển chọn người hiền đức, đưa sang thế giới Tân Ngươn Thánh Đức. Nên việc đào tạo phải thích nghi sự dịch chuyển tuần hoàn từ Hạ sang Thượng, điều ấy phải thuận theo sự thăng tiến nghịch chiều. Vì lẽ đó, Đức Huỳnh Giáo Chủ xây dựng nền tảng Giáo lý, chú trọng việc đào luyện tín đồ các đức tính: Trung, hiếu, hiền, lương trên cơ sở đền trả tứ ân. Tục ngữ có câu: “Nhà nghèo mới hay con thảo, nước loạn mới biết tôi trung”. Thế nên trong môi trường gian khổ đầy thử thách. Người tín đồ mới có nhiều cơ hội vừa nhẫn nhục đền trả oan khiên, vừa đáp đền Tứ Đại Trọng Ân và tự rèn đúc ý chí kiên trinh theo lẽ đạo, để đi đến trọn sáng trọn lành. Ngài đã từng cảnh báo thói thường của hạng giả tu. “Tu mà ham cho được giàu sang Với quyền tước là tu dối thế” Thực tế 77 năm qua, tín đồ PGHH do hấp thụ nền chánh đạo vô vi của Đức Huỳnh Giáo Chủ, hằng hằng, lớp lớp tín đồ chân chính, đều có cơ hội rèn luyện và thực hành, đạt rất nhiều thành tựu từ nhiều góc độ và nhiều lãnh vực siêu tuyệt khác nhau, nếu so với các tôn giáo khác, cùng đồng hành trên thế giới, thì PGHH có nhiều nét nổi trội hẳn về những đức tính căn bản chủ yếu. Chúng ta khẳng định biến cố Đốc Vàng Hạ là một chứng tích lịch sử hiển nhiên không thể đảo ngược, được diễn ra trong bối cảnh phức tạp, ẩn chứa nhiều tình tiết bí ẩn cơ huyền, ngoài sức lý giải của phàm nhân. Nếu không dựa vào chánh tín để cảm thụ “Thiên cơ đạo lý” thì không sao thấu đáo ý nghĩa cơ mật tiềm tàng. Là tín đồ PGHH chúng ta tuyệt đối tin Đức Huỳnh Giáo Chủ là Phật lâm phàm với nhiều sắc chỉ thiêng liêng, có sứ mạng trọng đại trong cõi Ta Bà thời mạt pháp, chứ không riêng VN. Vậy hiện nay địa cầu đang biến chuyển nghiêm trọng, mà công cuộc tận độ của Ngài vẫn còn dang dở nửa vời, tất nhiên Ngài không thể không xuất hiện trở lại để hoàn tất theo Thiên mệnh. Nên Ngài cũng không thể bỏ xác phàm trong mọi trường hợp để tái kiếp. Phải tin chắc điều nầy vì trong bài “Sứ Mạng” Đức Thầy đã thổ lộ là: “Kiếp chót nầy đây há lại tiếc chi thân phàm tục, song vì tình cốt nhục tương thân, cũng ủng hộ chở che cho xác phàm bớt nỗi cực hình” . Vậy biến cố Đốc Vàng Hạ đối với Ngài là một việc rất nhỏ so với đại cuộc dân tộc và nhân loại… Đức Thầy là đấng Đại Bi vô ngã, không vướng hiềm riêng mà lúc nào cũng bao dung với từ tâm rộng độ. Vậy bổn phận tín đồ PGHH chúng ta. Còn trong địa vị phàm phu cứ tùy theo thời kỳ, có thể ứng xử hay nhận định lý giải cách nào về vụ Đốc Vàng Hạ, tùy theo căn tánh và môi trường có thể dễ đồng cảm được nhau về mặt tương đối. Tuy nhiên trong giai đoạn này, chúng ta cần có cách nhận định theo lẽ cơ huyền, thuận lý Thiên cơ, nhằm làm dịu dần đi bao nỗi bất bình, cho thần trí nhẹ nhàng thanh thản, hầu rảnh rang trau dồi thân tâm an lạc, củng cố niềm tin Đức Thầy trở lại, mà nỗ lực xây dựng tình đoàn kết đệ huynh, tương trợ lẫn nhau và dìu dắt nhau tiếp bước tu hành, cho đủ Đức, đủ Công, đủ điều kiện gặp lại Chơn sư như đã hằng mong đợi. Đồng thời tạo thêm hòa khí, vốn đã tốt ngày càng tốt hơn, đối với nhân sinh và các giới ngoại đạo. Nhất là, làm sao linh động phương cách tổ chức các ngày Đại lễ kỷ niệm, cho được toàn vẹn và nhân rộng lan tỏa khắp nơi nơi, mà vẫn thể hiện đầy đủ ý nghĩa tôn kính từ hình thức lẫn nội dung. Chân thành kính chúc quý đồng Đạo quốc nội cũng như hải ngoại được hưởng nhiều phúc lạc trong các mùa đại lễ an lành, dưới sự hộ trì của Đức Phật, Đức Thầy tôn kính! Trân trọng, Hoa kỳ, ngày 03/4/2016 NGỌC TRÂN