ăn đám cưới chực

Thảo luận trong 'Phản ảnh của tín đồ PGHH' bắt đầu bởi Htho, 9/2/14.

  1. Htho

    Htho New Member

    ĂN ĐÁM CƯỚI CHỰC

    PHAN KẾ NGHIỆP


    * CHUYỆN XƯA.

    Làng quê tôi nằm trên lưu vực Đồng bằng Cửu Long, vào cái thời trước tết Mậu Thân 1968, thì những người thanh niên cũng được biết chút đỉnh ăn dọn theo kiểu thời trang đô thị. Anh nào cũng phải sắm sửa cho mình một bộ sậu quần tây, áo sơ mi tay “măn sết”, một đôi giày “ béc Ca-na”, nếu có bảnh tỏn hơn thì cũng phải có cái “nơ", cái “cà tô-quách” để “thắng” cho bộ vó tay bùn, chân đất của mình trong dịp hội hè đình đám.
    Chú hai Tùng và ông Chín thợ bạc là hai nhân vật điển hình của hình tượng ấy ở quê tôi. Theo lời kể của Chú hai Tùng, thì vào một ngày đẹp trời nào đó vì lâu quá nên không nhớ được ngày tháng năm, chú và ông Chín thắng bộ gió thành đô và lên dạo chơi trên chợ M
    Luông, hai người đang thong dong ngắm cảnh người xe thì vô tình đến gần một đám cưới mà phía nhà trai vừa mới rước dâu về bằng phương tiện tàu “tắc-ráng”. Tò mò muốn chiêm ngưỡng dung mạo của cô dâu, chú rễ, hai người vô tình đứng xếp hàng như một dàn chào bên mé lộ để tiếp đón tân giai nhân.
    Sau khi cặp Dâu Rể và họ hàng nhà gái bước vào cổng Tân Hôn, hai người vẫn còn đứng “sớ rớ” và định bỏ đi thì có một người có lẽ là bộ phận tiếp đãi của nhà trai trịnh trọng mời hai người vào nhà tiệc. Một chút phân vân, cả hai hội ý nhau bằng ánh mắt nhưng chưa được ngã ngủ ra sao thì người tiếp đãi đã ân cần nắm tay hai người vào nhà tiệc và hết sức lịch sự chọn một bàn ấn hai người ngồi xuống không quên gởi lại câu mời “xin cứ tự nhiên”. Cả hai người vô phương thoái thoát đành phải tự nhiên “như người Long Xuyên”, chén chú chén anh rất hồ hởi…
    Đến khi bụng đã no căng hai người định rút lui, bổng chú rể từ xa trông thấy hai người đứng lên vội vàng chìa ra mời mỗi người một điếu thuốc con mèo đen và cũng lẹ làng móc túi quần tây ra một hộp quẹt Zippo rồi đánh “tách”một cái chìa ngọn lửa xanh rờn mời hai người đốt thuốc, rõ là dáng điệu “sành đời” của một tay công tử hào hoa. Hai người vừa phà một hơi thuốc thơm vừa cám ơn rối rít nhưng nào có được đâu, chú rể còn kéo cả hai ra cổng Tân Hôn để chụp một “pô” làm kỷ niệm! Sau khi làm xong phận sự giao tế, cả hai người giả bộ đi tìm chỗ “xả bầu” rồi chuồn thẳng!
    Khi về đến làng, hai người thi nhau kể chuyện “ăn đám cưới chực” một cách tự hào và hảnh diện. Rõ ràng, cái “bộ gió” bên ngoài đôi khi cũng “kiếm ăn” được đấy. Những người nghe được chuyện bèn kháo với nhau rằng không biết đến một ngày nồng thắm nào đó, đôi vợ chồng trẻ khi cùng nhau mở quyển Album hình kỷ niệm mới phát hiện ra hai anh chàng “rơi từ trên trời” này thuộc dòng họ bà con bên nào mà trông cũng điển trai nhưng lạ quắc! Dù sao đó cũng vẫn là một kỷ niệm thú vị.

    * CHUYỆN NAY.


    Đầu năm 2014 Tây, dĩ nhiên là cuối năm 2013 Ta, năm Con Rắn. Nghĩa là sau 15 năm kể từ năm 1999, cộng đồng PGHH mới phát hiện ra một trường hợp “ăn đám cưới chực” vô tiền khoáng hậu.
    Người ta không hiểu vào cái thời 1999 ấy, khi mối “lương duyên” giữa những người tín ngưỡng Tôn giáo PGHH và nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Việt Nam được tái hợp, có lẽ vì “nhân vật” nào đó vô tình nhận lầm một con người đứng “ sớ rớ” bên lề tín ngưỡng Tôn giáo, chắc người “rơi xuống từ trời” này cũng có một cái “bộ gió tiên phong đạo cốt” hay sao đây, nên mới được người trong tổ chức lễ “hấp hôn” lịch sự mời vào tham dự tiệc, càng lịch sự hơn nữa là đã mời anh chàng “sớ rớ” này ngồi ngay vào bàn thượng khách và được làm “ chủ hôn” cho một phía ! Phải công nhận rằng cái khả năng giao tế của người này thiệt là thượng thủ, thay vì như chuyện xưa thì những người “yếu tay nghề” như chú hai Tùng và ông chín Thợ bạc đã lẹ làng chuồn mất sau khi đã “ăn chùa” một bữa no nê, không để lại dấu vết nào , có chăng chỉ là một tấm ảnh đứng làm phong cho chú rễ, suy ra thì cũng vô tội vạ. Đàng này, con người “người dưng nước lả” ấy đã trở thành “bậc tiền bối” của tổ chức đoàn thể Tôn giáo, thế mới ghê!
    Họ hàng nhà PGHH, khi phát hiện ra kẻ “ăn chùa” đều té ngữa, bởi hiện thời y đã “thành tinh” có thể “hô mưa gọi gió”… mặc dù họ (nhà họ PGHH) cũng có một vài vị “pháp sư” tình nguyện chiến đấu với con tinh này nhưng xem ra chưa thấm tháp gì. Đầu tiên là ông “thầy pháp” Lê Tấn Tài trong lúc “lên đồng” phát hiện ra cái “lá bùa hộ mạng” của kẻ “ăn chùa” trong thành phần Tôn giáo là không. Lập tức pháp sư Võ Văn Bữu, Lê Duy Tân và nghe đâu tay pháp sư Ngô Công Chất bỏ am ở Bảy Núi cũng đã hạ san…
    Lão hủ này xét thấy có cần quá rình rang, đình đám như vậy hay không? Mọi hành động đánh đuổi đều không có lợi chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi ! Chuyện ăn cưới chực hoặc ăn chùa chỉ là một chuyện khôi hài, tiếu lâm, coi chừng nó sẽ trở thành một nét “văng quá” để mọi người học tập làm theo cho vui. Dựa một chút “hơi”, ăn xài một chút “vật thực thừa” thôi mà, có cần phải nổi “lôi đình” như vậy hay không ? Cái truyền thống, cái cốt tuỷ của người Hòa Hảo từ xưa đến nay chẳng phải là KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ CHO “KHÁCH” MANG BỤNG ĐÓI RA VỀ đó hay sao ? Đừng nổi nóng vì sau khi bị phát hiện “người ăn đám cưới chực” không chịu bỏ chạy như chuyện xưa, nên nhớ giờ là thời đại mới, cái xưa đôi lúc cũng không thể giải quyết được chuyện hôm nay, thôi thì mời hắn sống cùng chúng ta vậy.
    Có một người bạn của lão hủ này nghe than như vậy, ông ấy nhịp gậy xuống đất ba cái rồi chổng đầu rồng cây gậy xuống rồi cứ để vậy mà chống gậy ngược đứng lên toan ra về. Lão hủ nắm lại và chỉ vào cây gậy hỏi thế là thế nào. Người bạn vuốt chòm râu bạc bảo rằng :
    - Cứ chấp nhận đi, làm như không có gì nhưng phải nhớ lễ phép triệt để với “con tinh” này. Nếu ra đường gặp mặt hay bất cứ ở đâu lỡ phải diện kiến hắn, thì phải cúi đầu đảnh lể và thưa “
    CHÀO ÔNG KHÔNG CÓ TÔN GIÁO” thế là ổn chứ gì.
    Mới nghe qua, tưởng chừng vô hại, nhưng nếu suy nghiệm kỷ lại thì cái cách ứng xử theo kiểu của ông bạn già quả là “độc chiêu”, nó vừa sâu sắc có sức mạnh “trục” được con ma dù đã thành tinh này, nó vừa là một thế phòng thủ “bê tông” trong chiến lược đá bóng hiện đại, đối thủ không biết ta đang phòng ngự hay đang tấn công?
    CHÀO ÔNG KHÔNG TÔN GIÁO thì đâu phải là tấn công, bởi tôi đang nói sự thật mà! CHÀO ÔNG KHÔNG TÔN GIÁO cũng là một thế tấn công, bởi vì tôi muốn nói anh là thằng “ăn đám cưới chực”. Xấu hỗ hay không là do anh, nếu vì anh quá hỗ thẹn mà mượn quân tấn công thì coi chừng anh càng bị “lọt lưới”, càng bị bể trận!
    Chỉ có một động thái lưỡng toàn kỳ mỹ là phải biết lột áo xin thua cho dù như vậy cũng sẽ bị trọng tài phạt thẻ vàng, nhưng đở khổ hơn cái thẻ đỏ để bị đuổi ra khỏi cuộc chơi.
    Có phải thế không?
    Quả là độc chiêu của ông bạn già!

    PHAN KẾ NGHIỆP.
     
    Sửa lần cuối bởi điều hành viên: 9/2/14

Chia sẻ trang này