Không Có Gì Để Cảnh Giác.

Thảo luận trong 'Phản ảnh của tín đồ PGHH' bắt đầu bởi Ngocle, 27/1/13.

  1. Ngocle

    Ngocle Moderator

    Không Có Gì Để Cảnh Giác.


    [​IMG]
    [​IMG]

    Gởi ông Minh Thạnh!
    Công luận đang ví von: “Nếu trước đây, “Luận Văn Tốt Nghiệp” của TT.Huệ là một khoang thuyền chật chội, ẩm thấp được Tăng sinh trải thảm đỏ kính thỉnh các bậc Thầy đáng kính trong Hội đồng HV/PGVN/ khóa IV tại TP.HCM bước vào mui để “Chung hội chung thuyền” với đệ tử, thì nay bài báo “Cảnh giác” của nhà “tư vấn” Minh Thạnh được xem như những chiếc phao cứu sinh, một bản Hải đồ được vẽ chi chít tọa độ những bãi đá ngầm “quanh co” trong lòng biển, được trao tận tay cho HV/PGVN/ TPHCM khóa VII, và đang thúc giục đoàn “Thủy thủ” Học viện PGVN an tâm ra khơi, thực hiện chuyển hải hành đầy mạo hiểm, để đương đầu với cơn sóng thần 7 TTĐ (bảy triệu tín đồ PGHH), mà phía trước mây khói đèn đen kịt đang phủ kín chân trời. Nếu thật Minh Thạnh là một chuyên gia hàng hải có kinh nghiệm thì Học viện cũng nên cử hành một chuyến phiêu lưu, để trải nghiệm cơn thịnh nộ của Đại dương.
    Ông Minh Thạnh! ông xen vào Học viện vơi tư cách gì vậy? Trước khi tư vấn cho Học viện, ông đã quan sát và cân nhắc kỹ chưa? Đọc bài báo của ông tôi thấy ông đang sa lầy vì thiếu phán đoán chính xác, chưa biết người biết ta, phạm vào điều đại kỵ dễ gây tai họa. Hiện nay tinh thần phản ứng của cộng đồng PGHH ở cường độ nào và sức khuyếch tán truyền thông ở giới hạn nào ông biết chưa? Tất cả đang trông đợi điều gì? Họ rất ghét sự chần chờ, quanh co, ngụy biện, khi bằng chứng xúc phạm vô cớ đã có trong tay, có xác nhận, ký tên, đóng dấu và hai lần lãnh đạo Học viện: ông Thích Giác Toàn và ông Thích Đạt Đạo đã thừa nhận trên văn bản, bước tiếp theo là sự khắc phục thỏa đáng, vậy vấn đề chỉ còn là thời gian! Là nhà “tư vấn” sao ông không thấy được thực tế hiển nhiên đó, để rồi mạo muội viết bài báo “vẽ đường hưu chạy” như Đàm văn đã đề cặp, “để sự việc trở nên đùn đẩy, tráo trở…càng thêm nóng bỏng”. Điều Học viện cần cảnh giác là nên coi chừng những kẻ vô trách nhiệm ác ý “đổ dầu vào lửa” làm cho Học viện bị trói chặt trong vòng lẩn quẩn, cho “đêm dài lắm mộng” mới phải. Nếu là người quân tử liêm sỉ, không phải là kẻ sĩ diện ảo, sẽ quyết đoán dễ dàng bằng cách: có lỗi nhận lỗi và khắc phục thành ý, đó là thứ danh dự đáng kính hơn cả những người chưa phạm lỗi, vì họ biết học đòi cái dũng của Thánh Nhân! Còn quanh co ngụy biện kiểu Minh Thạnh gắn ghép, chụp mũ “chính trị”, để đe dọa công luận là thiếu liêm sỉ ai khen. Điều đáng chê trách Minh Thạnh là cố chụp mũ chính trị đưa cụ Lê Quang Liêm và Hòa Thượng Thích Không Tánh ra làm đối tượng cảnh giác. Thật là nghịch ý và lố bịt hết sức tiểu nhân. Cảnh giác điều gì? Sợ hai ông lên tiếng quá đúng đắn và chính xác, khiến những kẻ vi phạm khó ngụy biện, tráo trở, lật lọng như Minh Thạnh đã cố ý đạo diễn để cứu nguy Học viện chăng?
    Sao gọi là “tổ chức bất hợp pháp” là “cá nhân chống đối lợi dụng ảnh hưởng chính trị truyền thông?” Vụ việc tăng sinh TT Huệ là sự cố Học viện PG/VN TP/HCM đâu phải đài truyền hình, đài phát thanh, hay là trung tâm chính trị quốc gia, mà sợ ảnh hưởng chính trị truyền thông? Hay Minh Thạnh muốn cho mọi người biết HV/PGVN tại TPHCM là trung tâm chính trị, tuyên truyền…chứ không phải ngành Giáo dục Phật Giáo Việt Nam? Tổ chức Giáo hội PGHH Thuần Túy của ông Lê Quang Liêm là một tổ chức đã có từ trước giải phóng do ông làm Hội trưởng, sau giải phóng bị gián đoạn hoạt động, đến năm 1993 ông viết đề nghị xin tái phục hoạt Giáo hội, chờ cứu xét để công nhận, đâu thể gọi là bất hợp pháp được, vì Ban Tôn Giáo chính phủ chưa ra quyết định giải tán hay cấm hoạt động. Còn về “cá nhân chống đối lợi dụng”.Chống đối trực tiếp công khai với học viện ai dám cấm mà phải lợi dụng trá hình bằng chính trị cho mất danh nghĩa. Chống đối cái sai lầm xúc phạm tôn giáo là quyền hợp pháp của tín đồ công dân, không chỉ riêng ông Liêm mà cả 7 triệu tín đồ PGHH đều có quyền thực thi bổn phận của mình một cách công khai, ôn hòa, thẳng thắn và hợp pháp. Kẻ có ý ngăn cản đe dọa như Minh Thạnh mới là bất hợp pháp, là lợi dụng “thừa gió bẻ măng”. Ông Lê Quang Liêm không phải là người phát hiện tập luận văn đầu tiên, nhưng ông đã lên tiếng xin tiếp xúc với Học viện trước nhất, vì được sự ủy thác của đồng đạo miền tây với tư cách ông là bậc trưởng thượng, văn bản ông gởi Học viện vẫn còn lưu trữ văn phòng. Minh Thạnh cũng biết, cốt cách và chính kiến ông Lê Quang Liêm xưa nay không thích cung cách lợi dụng kiểu (thời thế tạo anh hùng) mà ngược lại. Vả lại trong vụ phản đối “Luận văn TT Huệ” cộng đồng PGHH đã có thừa chứng cứ, đầy đủ tư thế thượng phong công tố của người bị hại, đủ sức thuyết phục công luận, và được luật pháp quốc gia ủng hộ về sự công bằng bình đẳng đã được ghi trong Hiến pháp CHXHCNVN,trong Pháp lệnh Tôn Giáo và Bộ luật TTHS. Vậy cộng đồng PGHH chỉ nương theo luật pháp hiện hành một cách ôn hòa, chính đáng cũng đạt kết quả mong muốn cần gì có phụ thêm yếu tố khác cho phức tạp tình hình! Chính trị đâu phải là thứ “dễ nuốt” mà Minh Thạnh lại sợ bị lợi dụng. Không riêng gì ông Lê Quang Liêm mà tất cả cộng đồng chúng tôi đều khẳng định: Vụ việc đấu tranh cái sai lầm nghiêm trọng của TT Huệ và Học viện, không cần thiết yếu tố chính trị, hoặc sự áp đặt từ đâu đến, kể cả phản ứng mạnh mẽ theo kiểu phương tây như: Biểu tình, mít tinh, bạo động, hoàn toàn không cần thiết, đôi khi còn phản tác dụng. Thể hiện tính hiếu hòa, trong tiến trình đi đòi công lý, trên tinh thần tự trọng theo khuôn khổ luật pháp quốc gia, và giới luật tôn giáo, chính là tâm huyết mà hầu hết tín đồ PGHH đang nêu cao. Nhưng kiên quyết không dừng lại trước sự bất công, bưng bít, bao che….Chúng tôi tin rằng các cơ quan quản lý tôn giáo cao nhất, có đủ sự cân nhắc sáng suốt, không thể làm ngơ trước vụ việc vi phạm nghiêm trọng như vậy, để vô tình làm tổn thương uy tín nền pháp chế nước nhà. Minh Thạnh hết sức ngụy biện, khi xác định “Luận văn khoa học thuần túy của một sinh viên” khoa học là gì? là: một học thuật, có tổ chức, có hệ thống và có phương pháp. Còn thuần túy là: rồng rặc, không lai tạp, pha trộn….
    Trong lãnh vực khoa học không có “thuần túy” chỉ có chuyên sâu, chuyên môn.Vậy nội dung luận văn tốt nghiệp không có yếu tố khoa học, cũng không có cả sự đúng đắn về kiến thức tạp nham, đừng nói tính chất thuần túy, toàn bộ chỉ là luận điệu công kích hồ đồ phỉ báng đạo PGHH. Nếu đề cặp đến đề tài nghiên cứu tôn giáo như tựa đề: “Thực chất đạo Hòa Hảo” với tham vọng muốn hiểu rõ về một tôn giáo đặc thù dân tộc, ở trình độ bậc thấp của tăng sinh TT Huệ chỉ là kẻ khúm núm đứng ngoài vòng rào còn chưa được. Muốn thấu đạt phần nào áo nghĩa thâm huyền của giáo lý PGHH thôi cũng phải là bậc Thánh trí. Xưa nay có rất nhiều học giả, triết gia, bác học, thiền sư…tầm cỡ như: Phạm Công Thiện, Lê Hiếu Liêm, Thích Thanh Từ, Thích Thiện Hoa…còn chưa có khả năng khám phá ít nhiều sự nhiệm mầu huyền bí, hà huống tên tiểu tốt hồ đồ như tăng sinh TT Huệ mà dám kiêu mạn sao! Chính Hòa thượng Thích Minh Châu viện trưởng là bậc thầy của tăng sư cả nước, còn giải thích về tôn danh đạo PGHH còn sai bét… Vậy mà HĐ/HV/PGVN khóa IV tại TPHCM phê duyệt đạt yêu cầu, cũng là việc lạ hiếm thấy xưa nay! Có thể tạm gọi là “Đạt yêu cầu về việc đưa toàn bộ HĐ/HV vào vòng liên lụy, không thể biện minh” thì phải. Nếu nghiêm túc đánh giá thì Luận văn TT Huệ là một bài chính luận (bình luận chính trị) hồ đồ nhằm công kính bôi nhọ theo quan điểm cực đoan thù địch với đạo PGHH, dựa theo những tài liệu xuyên tạc, vu khống ác ý không cơ sở lịch sử, tôn giáo…Đã có bằng chứng xúc phạm trắng trợn như vậy mà Minh Thạnh còn muốn chụp mủ chính trị, đổ tội cho Ông Lê Quang Liêm và cộng đồng nạn nhân “gây chia rẽ, mất đoàn kết tôn giáo” Trên đời có sự đoàn kết chân thật nào dựa trên sự phỉ báng danh dự thiêng liêng của tôn giáo khác không? Thật là hiếp người quá đáng! xem luật pháp chẳng ra gì? Kẻ cố ý gây mất đoàn kết là ai trẻ em cũng biết, sao Minh Thạnh lại nhầm lẫn đến ngây ngô! Cố binh vực cho sự bất công lố bịt, Minh Thạnh đã ngang ngược kết luận rằng: “Như vậy là một sự việc đáng tiếc xem như đã được giải quyết một cách êm đẹp”. Sau khi MT đã trích dẫn Điểm 5 trong thư phúc đáp của Học viện PGVN tại TPHCM do HT Thích Đạt Đạo ký tên. Báo với Minh Thạnh rõ ngày 27/12/2012, chúng tôi phần đông tín đồ PGHH đã viết thư “Kháng phúc đáp” không đồng tình cả 5 điểm giải thích mà Học viện/PGVN/TP/HCM đưa ra gởi BTS/TƯ/PGHH vì nội dung thiếu thành ý và tinh thần khắc phục chưa cao. Đặc biệt nữa là can phạm cho đến nay vẫn còn lẫn trốn, hoặc được bao che chưa chịu trực tiếp tự nhận lỗi lầm. Vụ việc hòa giải nghiêm trọng phức tạp,khó tìm giải pháp thuyết phục công luận như vậy, mà nhân vật chính vắng mặt, gọi là êm đẹp được sao? hởi nhà “phê bình sân khấu !”kiêm luật sư nghiệp dư bào chửa ? Ông đã chọn nhằm “vụ án khó nuốt” rồi đó!
    * Ở điểm 2: Ý của Minh Thạnh cho rằng việc phổ biến rộng “Luận văn tốt nghiệp” là điều đáng tiếc có hại cho cả 2 bên. Minh Thạnh đã sai rồi. Dù vụ việc tồi tệ của TT Huệ ngoài Học viện chẳng ai biết, nó vẫn là sản phẩm độc hại lớn cho PGVN lâu dài sau mười một năm “có giá trị nội bộ”. Nhưng khi phát hiện ra ngoài sẽ “có tác hại nội bộ ”lớn lao.Cộng với sự phản ứng mạnh mẻ của cộng đồng PGHH và sự đánh giá xác đáng của công luận càng có tính khách quan, trung thực cao hơn, giúp công luận không còn lầm lẫn về cả hai bên, vậy không phải lợi ích thiết thực sao? “vàng thiệt đâu sợ lửa” “Bảng đen càng sậm đường bao Càng làm nét phấn rõ màu thêm hơn” Đạo Phật Giáo Hòa Hảo là một chánh đạo được trải nghiệm qua nhiều thử thách, sá gì chướng ngại bởi tập luận văn bôi bác, hoặc chữ ký của Hội đồng Học viện, hoặc cuốn Tự điển của Thích Minh Châu xuyên tạc PGHH.
    Qua vụ việc này cộng đồng PGHH tuy phải nhọc công, tốn sức, nhưng bù lại có thêm tinh thần cảnh giác, củng cố tình đoàn kết nội bộ, thống nhất ý chí đoàn thể và tự hào về Đức Giác giáo chủ và Giáo lý PGHH . Còn ngược lại giá trị Học viện, hệ thống điều hành, các thế hệ Tăng sinh và guồng máy tổ chức Học viện sẽ được dư luận đánh giá lại một cách nghiêm túc.Đồng thời về đẳng cấp sẽ được liệt kê ở tầng bậc nào về năng lực giáo dục và nhân cách của kẻ xuất gia,chắc chắn sẽ tụt hạng ghê gớm, nếu Học viện không tìm được giải pháp khôi phục thích hợp nhất. Chúng tôi chỉ bức xúc vì tính chất vi phạm pháp luật, và phạm giới thiền gia của cả HĐ/HV/PGVN Khóa 4 tại TPHCM, vô cớ xúc phạm PGHH, chứ không thiệt hại về lòng tin và giá trị thiêng liêng của nền chánh đạo. Vậy việc xấu trả lại cho người xấu, đấy là tính công minh cao viễn của luật nhân quả, Minh Thạnh chớ lo! Dù rằng Học viện cũng như MinhThạnh và lẻ tẻ một vài ý kiến khác cho rằng: “Luận văn tốt nghiệp” là quan điểm cá nhân của TT Huệ, lập luận này thật ngụy biện không cơ sở. Tôi không muốn lập lại nhiều lần một chứng minh phản biện xác đáng: “Tập luận văn tốt nghiệp” có GS Minh Chi hướng dẫn, có ông Thích Giác Toàn HĐ ĐH ký tên đóng dấu, TT Huệ được lãnh bằng tốt nghiệp cử nhân . Trong ngành giáo dục đào tạo không có một mảnh bằng nào mà tự cá nhân tạo ra tính pháp lý. Nếu luận văn trên là bài báo lá cải như Minh Thạnh, Bùi Kha…viết vu vơ không ai xác nhận, thì là quan điểm cá nhân, nhưng “luận văn tốt nghiệp” có hướng dẫn và xác nhận đóng dấu tức đã phản ánh quan điểm Học viện PGVN không thể chối cải!
    Trong một nhận định khác, Minh Thạnh còn cho rằng phổ biến rộng một
    tài liệu xuyên tạc trên sẽ làm gia tăng giá trị truyền thông “Luận văn
    TT Huệ”, xin lỗi Minh Thạnh, giá trị gì với một sản phẩm tồi tệ đã làm
    đảo huyền uy tín Học viện, xuống cấp đến mức trầm trọng không phương
    cứu vãn.
    * Ở điểm 3, Minh Thạnh đã hết sức tự tin đưa ra một sáng kiến bứt phá về qui định “rừng rú hoang dã” rằng: “còn nếu nó đã ra khỏi thời gian lan tỏa, đã “quá date” thì thời gian đã làm công việc giải quyết rồi. Nó đã bị quên lãng” .Nghe sao giống chuyện tình yêu ngang trái, cứ để thời gian giải quyết rồi sẽ phôi pha khỏi phải bận lòng!. Có lẽ TT Huệ đã thực hiện đúng theo ý kiến của Minh Thạnh, nên sau 10 năm dấu kín trong tủ hồ sơ, đến “quá date” năm thứ 11 (2012) cho tung ra thị trường bán đại hạ giá .
    - Ngụy luận của Minh Thạnh sắc sảo thật ! Vi phạm pháp luật mà có thời gian “quá date” để hưởng miễn tố, sao giống thực phẩm tiêu dùng, hay dược phẩm quá hạn sử dụng, cứ vứt vào sọt rác là xong. Luận theo luật pháp, thời gian lưu trử hồ sơ có hết “date”, nhưng tội lỗi xuất phát từ hồ sơ đó sẽ không quá “date” vì mảnh bằng cử nhân của th.Huệ đang còn giá trị sử dụng trong trường đại học Ấn Độ . Còn luận theo lịch sử thì thời gian nhật nguyệt trôi đi hàng ngàn năm nhưng tội ác của mọi triều đại, mọi nhân vật đều ở lại để chịu trách nhiệm với lịch sử ngàn sau, đó là biện chứng không thể chối cải và cũng không dễ bị quên lãng như Minh Thạnh đã ngụy biện! Thực tế chứng minh, gần đây bọn diệt chủng KHMer Đỏ, sau 34 năm, Tòa án Quốc tế còn lôi ra tử hình, Tổng Thống Ma Cốt quá “date” làm Tổng Thống sao còn bị giam giữ, bà Tổng Thống Philippin mãn nhiệm kỳ hết “date” vẫn bị truy tố, Tổng Thống Hàn Quốc cũng bị xử sau thời gian mãn nhiệm kỳ quá “date”. Rất nhiều trùm MaFia bị truy nã hàng chục năm và có biết bao tội phạmtrên thế giới không tên nào được hưởng qui chế “quá date” của Minh Thạnh, mà duy nhất chỉ có tăng sinh TT Huệ được “đẻ bọc điều” thôi! Nếu Minh Thạnh làm Lãnh đạo đất nước chắc Quốc gia không có nhà tù, nhưng bù lại toàn bộ quan dân đều là tội phạm quá date cả.
    - Tất cả những kẻ trộm cướp, gian giảo lúc nào cũng dùng xảo kế “thượng sách”: phá hủy tang vật và dấu vết phạm pháp, để tẩu thoát. Nhưng khi tang vật được phát hiện thì luật pháp bắt đầu truy cứu, phục hồi tang chứng và lập lại hiện trường y như mới xảy ra, dù thời gian đã hết “date” trên 10, 20, 30 năm.. Minh Thạnh hỏi lại ngành Công an, Tòa án…xem có phải vậy? Đặc biệt theo “qui định rừng”của Minh Thạnh ,chẳng những không truy cứu tội nhân “quá date” mà còn giúp cho phạm nhân quên luôn sự vi phạm để khỏi ăn năn sám hối với ai, khỏi phải khắc phục nhọc nhằn phí sức. Tuy nhiên ngoài qui định “quá date” miễn tố cho TT Huệ, riêng đối với những người chưa “quá date” như ông Lê Quang Liêm hay HT. Thích Không Tánh và những người chống đối tập luận văn tốt nghiệp của TT Huệ vẫn được xem là những đối tượng cần được “cảnh giác” thường xuyên để sẳn sàng bị chụp mũ “chính trị” vì đã “cố tình tạo ra mâu thuẩn giữa tín đồ PGHH và Học viện PGVN…một vấn đề lẽ ra không còn tồn tại để giải quyết” (lời bài báo). Minh Thạnh ăn nói quá ngược đời, phi đạo đức và phi pháp luật..quá thậm trọng. Là người đứng ra ngụy biện bào chữa cho TT huệ và Học viện, chắc Minh Thạnh là một phật tử hay ít nhất cũng là cảm tình viên của Phật Giáo, có lẽ đã hiểu và tin luật nhân quả nhà Phật. Một chân lý muôn đời vô thỉ vô chung không hề thay đổi, dù lòng người cố tình
    đổi trắng thay đen. Cổ nhân có câu:



    “Mỗi tội ác mỗi tờ giấy nợ,
    Nay không xong thì đợ thân sau”.



    Chứ không hề “quá date”như Minh Thạnh khéo đùa! Một ý tưởng tội lỗi được trình bày có chủ đề nghiên cứu thành luận văn tốt nghiệp cử nhân, được ký tên đóng dấu Học viện. Mà nội dung như một bài báo xúc phạm Đức Giáo Chủ, Giáo lý và tín đồ PGHH. Qua đó TT Huệ đã vi phạm: luật giới tỳ kheo xuất gia, phạm pháp lệnh Tôn giáo, phạm Hiến pháp CHXHCNVN, phạm luật tố tụng hình sự. Đúng thực tế TT Huệ thuộc đối tượng can phạm hình sự, chứ không phải chỉ vi phạm luật dân sự, không luật sư nào có thể biện minh bào chữa vô tội được. Thế mà Minh Thạnh lại khiển trách các cơ quan chức năng, Lãnh đạo Học viện PGVN/ TP/HCM – Ban trị sự TƯ/ PGHH phải “tổn sức giải quyết một vấn đề lẽ ra đã không tồn tại để giải quyết….không bận lòng cái lien quan…”(lời bài báo) . Đúng là một nhận định võ đoán hồ đồ! Minh Thạnh quyết đoán thật là trái đời vô liêm: Tăng sinh vi phạm có tang chứng, có xác nhận rõ ràng như TT Huệ thì được miễn tố vì thời gian “quá date”, còn người nguyên đơn(cộng đồng PGHH nạn nhân) Minh Thạnh dùng chiêu bài chụp mũ “chính trị” đe dọa, nhằm chạy án, thối thoát cho đương sự. Phải chăng Minh Thạnh muốn hại cho HV/PGVN/tại TPHCM thêm một lần mất uy tín nữa ,để nung nóng tình hình…nếu họ bất cẩn lật lọng làm theo ngụy thuyết tư vấn của Minh Thạnh?.
    Sau bài viết ngày 30/12/2012 nhằm cảnh giác cộng đồng PGHH bằng 5 luận điểm ngang ngược phi lý, cố tình chứng minh sự “quá date” thời gian vi phạm, đưa đến kết luận “không cần tổn sức giải quyết” và dùng đòn chụp mũ chính trị để đe dọa.
    Tuy đã nổ lực ngụy biện nhưng cũng không xoay chuyển được tình thế vụ việc. Minh Thạnh bèn đưa ra xảo kế thứ hai bằng bài viết: Vụ luận văn “Thực chất đạo Hòa Hảo”:

    - “Vài điều cần chú ý” ngày 5/01/2013
    Minh Thạnh đã thất bại về sáng kiến “quá date” ông lại chuyển sang hạ sách “lật lọng” nghi ngờ “bản photo không đẹp chữ nhòe nhoẹt”…muốn ám chỉ do người khác ngụy tạo. Minh Thạnh cho rằng: “Làm cho nhiều người đọc đến lời xúc phạm Đức Huỳnh Giáo Chủ là làm mất sự Tôn nghiêm của Ngài, trách nhiệm thuộc về Ông Liêm”, và dẫn vụ việc học sinh xúc phạm trưởng thượng, lại có người đem ra giữa chợ phanh phui là không nên. Minh Thạnh nhớ rằng tất cả mọi sự thật trên đời không ai bưng bít “lấy thúng úp voi” được. “Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm”, việc phát tán rộng “luận văn tốt nghiệp” là do cộng đồng muốn biết sự thật về nền giáo dục của HV/ PGVN /tại TP/HCM ngày nay tồi tệ ra sao, lại để tăng sinh phỉ báng Phật pháp, đồng thời quảng bá rộng cho công luận đánh giá trung thực, không nhầm lẫn. Nhằm tạo cơ hội cho công luận tiếp cận những bài phản đối của cộng đồng PGHH ,những nhận định chính xác của thiện trí thức phê bình sự tội lỗi của tập “luận văn đọa tam đồ”và tìm hiểu sâu hơn về giáo lý PGHH bằng cách nhìn khách quan, Một sự so sánh cần thiết giữa: chánh, tà, chơn, ngụy, thiện ác là sự co sát thực tế nhằm nâng cao nhận thức công luận, giúp mọi người chọn môi trường tu tập đúng theo tinh thần chánh pháp:


    “Chọn nơi nào đạo chánh phượng thờ
    Thì mới được thân sau cao quí”


    - Ngưi hiền đức không bị kẻ tiểu nhân dèm pha là chưa thật hiền đức.
    - Đức Khổng Tử không bị đạo Chích miệt thị thì chưa thật sự là thánh nhân.
    - Đức Thích Ca không bị ma Ba Tuần phá khuấy thì lâu trở thành Phật Tổ Như Lai.
    - Đức Huỳnh Giáo Chủ không bị bọn ác tăng công kích thì còn nhiều
    người chưa biết Ngài là Phật lâm phàm chấn hưng Phật Giáo.
    Qui luật: “Phật ma ma Phật mới ra vở tuồng” là thế đấy! Trường hợp em học sinh xúc phạm bậc trưởng thượng, được kẻ trí đem ra giữa chợ công khai (như MinhThạnh dẫn chứng). Là người có tinh thần giáo dục đại chúng đúng đắn và đem lại lợi ích rất rộng lớn. Sự mất dạy của học sinh là do: Thầy dạy bậy, Cha mẹ thiếu giáo dục con cái, Nhà trường thối nát, người xúi dại, bênh vực kẻ xấu là hạng vô sĩ bệnh hoạn, sự hỗn láo của em học sinh không thể làm tổn thương giá trị bậc trưởng thượng. Ngược lại sẽ khiến thiên hạ coi lại bề gia giáo của mình. Trường hợp TT Huệ cũng tượng như trên, Minh Thạnh cứ suy thì biết, Sự tôn nghiêm của Đức Huỳnh Giáo Chủ sáng tròn như nhật nguyệt một vài án mây bẩn không thể che khuất trời trăng. Nếu Ông Lê Quang Liêm phổ biến rộng “luận văn” thật là người có công vạch trần sự thật, không có ý đồ chính trị gì cả! Minh Thạnh đề nghị sáng kiến “lấy giấy bọc lửa” gợi ý tín đồ PGHH tìm TT Huệ để giải quyết, là xúi bậy, TT Huệ đang trốn tránh biết đâu tìm, nếu gặp hắn biết điều gì xảy ra…Ngọn nguồn gì còn chưa rõ đâu? Một tập luận văn đã có xác nhận ký tên, đóng dấu. Xưa nay trong “tụng
    đình” ít khi có chứng cứ đầy đủ tính pháp lý đáng tin cậy như vậy dù là một bàn photo. Nếu nay bản chính đã “hủy” bằng cách “phi tang” hay do qui định HV có Trời mà biết. Nếu đã oan ức có lẽ TT Huệ đã lên tiếng đính chính rồi có đâu trốn biệt lại để nhọc trí Minh Thạnh ngụy biện vòng vo! – HT Thích Giác Toàn đâu vô cớ đã thừa nhận việc không đâu. Ông Thích Đạt Đạo cũng xác nhận “luận văn thiếu chính chắn” bằng văn bản. Minh Thạnh ít nhất cũng một lần không tán thành lời lẽ của tác giả TT Huệ, nhưng còn bỏ câu thòng khi ruột đánh tráo. Không ai rảnh để làm việc phi lý ấy, HV/ PGVN xác định bản chính. Minh Thạnh phải hiểu rằng máy photo nó vô tư chính xác lắm ! Còn việc nghi ngờ có người rút xưa nay tín đồ PGHH có nhiều người chẳng hề nghe nói tới tên, vì họ là hạng nâng dân…nên không cần phải biết đến đâu. Theo sự khẳng định của Minh Thạnh: “bản photo không đẹp nhòe nhoẹt rất đáng nghi vấn”. Nếu như vậy thì đáng tin rồi, vì nó đã cũ theo thời gian 11 năm và màu giấy đều phai nhạt, nếu như bị rút ruột đánh tráo, sự khác biệt màu giấy và chữ viết rất dễ phát hiện. Còn ông Liêm đã gần trăm tuổi rồi, mắt mờ tai điết đi phải dìu, còn làm nỗi việc “linh miêu tráo chúa sao”, vả lại Ông Liêm xưa nay rất trọng Hòa Thượng, Yết ma… mà Học viện vốn không phải là đối tượng tranh đấu của ông. Việc Giáo sư Minh Chi qua đời cũng đã để lại lời phê và chữ ký, còn tác giả vắng mặt chứ đâu phải chết, cứ triệu hồi về đính chính nếu bị oan ức. Đến giờ này, nếu như không có cách nào ngụy biện khác hơn thì hãy xem bản sao photo là một chứng cứ pháp lý đáng tin cậy, đừng quanh co ấu trỉ nữa! Minh Thạnh cho rằng: “luận văn không phải là sách”. Đã có bạn tôi Đàm văn khẳng định: “không có sách nào không phải là luận văn” thật chí lý vô cùng!!! Minh Thạnh càng sai lầm khi cho rằng “luận văn” TT Huệ là học thuật xã hội, chúng tôi không chấp được. Khoa học xã hội là ngành học mang tính nhân văn, đạo đức, văn hóa, và nhân cách rất cao. Mặc dù lập luận có nhiều chiều tương phản về tư tưởng, nhưng không thể phỉ báng hồ đồ đến mức vi hiến và phạm thánh hung hản vô giáo dục như TT Huệ được. Trên thế giới, ngành học này luôn có khuynh hướng thiên về đạo đức. Minh Thạnh cố gượng so sánh trường hợp vua Gia Long có nhiều quan điểm đánh giá khác nhau về cuộc đời và sự nghiệp của ông, nhưng không ai dám phủ nhận ông là một vị vua có công thống nhất đất nước, có chủ quyền lảnh thổ, có đường lối cai trị, có thần dân trăm họ như bao nhiêu triều đại chính danh khác trong lịch sử. Không thể ví dụ dẫn chứng gượng gạo như Minh Thạnh được, khi so sánh hành vi hồ đồ phỉ báng của TT Huệ, là cái thứ ác nghiệt gì mà dám cho rằng: PGHH không phải là Tôn giáo, không phải tông phái Đạo Phật, mà chỉ là một tổ chức chính trị”. Trong cộng đồng Phật giáoViệt Nam chỉ có Viện trưởng Thích Minh Châu và Tăng sinh TT Huệ là cặp “sư, đồ” có ác ý đó mà thôi! Nay lại có thêm Minh Thạnh ngoại vi nỗ lực ngụy biện binh vực. Minh Thạnh đã ngập chìm trong ngụy thuyết còn lớn lối bao che rằng: “không thể cấm phát biểu ý kiến đã qua quá trình nghiên cứu học thuật như HV/PGVN tại TPHCM được”. Không ai cấm phát biểu ý kiến, nhưng Điều 70 Hiến pháp,Pháp lệnh Tôn giáo, và Điều 129 Luật TTHS Nhà nước HXHCNVN triệt để cấm : xúc phạm danh dự giáo chủ tôn giáo, phỉ báng tôn giáo và mạc xác cá nhân tín đồ các tôn giáo. Nếu ai vi phạm, bất kể chức vụ thành phần đều là kẻ phạm pháp. Ngoài ra những người có liên can cũng được xem là đồng phạm. Học thuật nghiên cứu gì ? Luận văn toàn là những nhận định sai lầm kiến thức, ngay cả những khái niệm thường thức Phật học phổ thông cũng không biết, còn hoài nghi pháp tịnh độ, không hiểu thập thiện, không rành bát chánh…Luận giải vu vơ, hồ đồ phỉ báng bằng định kiến của kẻ
    vô đạo thiếu giáo dục. Minh Thạnh chấp nhận lời phê của GS Minh Chi “luận văn đạt yêu cầu” về một bài luận văn phạm pháp sắp bị truy tố, phải chăng Minh Thạnh muốn tình nguyện được làm đồng phạm trước vành móng ngựa. Minh Thạnh quá ngớ ngẫn khi so sánh đối tượng nghiên cứu của 2 ngành khoa học xã hội (hữu tình) với khoa học kỷ thuật tự nhiên (vô tình) là vật chất. Luận điểm khoa học tự nhiên muốn chẻ sợi tóc làm tư, hay tìm kiếm thiên hà ,sao kim ,sao hỏa cách nào cũng được, không đụng chạm danh dự, nhân phẩm ai cả. Riêng khoa học xã hội (bao gồm: tôn giáo, lịch sử, nhân văn, tâm lý, chính trị phải tôn trọng qui định luân lý, đạo đức và luật pháp quốc gia…nếu sai lầm sẽ ảnh hưởng đến an ninh quốc gia và xung đột tôn giáo là một điều cấm kỵ. Giáo sư Minh Chi phê “nên tránh phê phán tôn giáo khác bằng lời lẽ nặng nề, tức cho phép TT Huệ phê phán không nặng nề” Còn HT Thích Đạt Đạo (trong thư phúc đáp) cấm hẳn: “với các tôn giáo không phê phán trong mọi trường hợp”, vậy ông Thích Đạt Đạo đã phủ nhận lời phê của GS Minh Chi, Vậy mà Minh Thạnh lại ngoan cố bào chữa, thật là bất minh!

    Kết luận “luận văn tốt nghiệp” của TT Huệ không mang tính học thuật khoa học gì cả, chỉ là một luận văn bài xích PGHH bằng luận điệu tà thuyết của một kẻ vô đạo thô lổ, bộc lộ thái độ thù địch cực đoan vô cớ. Minh Thạnh viết: “lấy gì bảo đảm nó y hệt nguyên bản” (tập luận văn) Nhưng cũng không: “lấy gì bảo đảm nó không y chang nguyên bản ?”, không thể có trường hợp mai kia nó “biến hóa” ngụy tạo vì đã có nhân chứng sống, thừa nhận bằng văn bản rồi!
    Hiện nay trên thực tế, sau khi đã vạch trần sự vi phạm luật pháp, hồ sơ này đã trở thành tập “luận văn phạm pháp” chứ không phải luận văn tốt nghiệp nữa, nên Minh Thạnh đừng hướng những nhà phê bình theo quỉ đạo khoa học tự nhiên. Mục tiêu chính cần nhắm tới là “pháp luật” dựa trên Điều 70 Hiến pháp CHXHCNVN, pháp lệnh tôn giáo và Điều 129 Bộ luật TTHS, để luận tội can phạm tăng sinh TT Huệ… Minh Thạnh còn đề nghị vô duyên hơn nữa là: “nên đưa vấn đề từ lãnh vực chính trị, tôn giáo về lãnh vực khoa học”. Vậy Minh Thạnh cũng thừa nhận “luận văn” trên thuộc lãnh vực tôn giáo và chính trị (rất nhạy cảm hữu tình) trở về đời sống vô cảm của khoa học tự nhiên, đó là mong muốn “không tưởng” của một luật sư bào chửa kém năng lực.
    Cuối cùng Minh Thạnh ảo tưởng vô lý ,khi đưa đề nghị giải quyết luận văn phạm pháp trên trở về giới hạn riêng tư của tác giả, trong khi sự vi phạm và diễn biến phản ứng đến tầm vóc quốc tế. Minh Thạnh cũng đừng cả lo giữ gìn sự tôn kính đối với Đức Huỳnh Giáo Chủ, đã có 7 triệu tín đồ PGHH ngày đêm chăm lo bảo vệ và có cả những nhà tri thức lương thiện khắp thế giới giúp sức. Minh Thạnh nên an tâm trở về lãnh vực “sân khấu điện ảnh ảo tưởng ” mà lo truyền thông đại chúng đi./.

    Sa Đéc
    24.01.2013

    Châu Lang
     
    Sửa lần cuối bởi điều hành viên: 27/1/13

Chia sẻ trang này